Người dịch: Whistle

Ừm…

Chu Giáp khẽ động, ném mạnh bộ đồ đen xuống, bộ quần áo mỏng manh giống như vật nặng, chìm xuống đáy nước, quấn vào rong rêu.

“Sư đệ!”

Ngay sau đó, giọng nói của Viên Hi Thanh từ xa vang lên:

“Để ta tìm đệ vất vả thật đấy.”

“Nhị sư huynh.” Chu Giáp mặt không đổi sắc:

“Sao huynh lại rảnh rỗi đến đây? Nghe nói gần đây trong bang rất bận.”

“Đúng là rất bận.” Viên Hi Thanh từ trong rừng đi ra, thở dài:

“Bang thiếu người, đệ cũng đừng chần chừ nữa, cũng đã gần nửa năm rồi, lần này, sư đệ có thể đồng ý ra ngoài giúp ta không?”

“Sư huynh.” Chu Giáp nhíu mày:

“Đệ thực sự không thích những chuyện rắc rối, hơn nữa, bây giờ lại là kỳ nghĩa vụ quân sự, đệ không hiểu gì cả, đi làm gì?”

“Yên tâm.” Viên Hi Thanh phất tay:

“Ta sẽ sắp xếp một công việc nhàn rỗi cho đệ, chỉ cần ngồi một chỗ là được, bang thực sự thiếu người.”

“Gần đây…”

Viên Hi Thanh xoa trán, vẻ mặt buồn bực:

“Có một tổ chức tự xưng là Chính Khí đường, tự cho mình là người chính nghĩa, khắp nơi cản trở việc chiêu mộ binh lính, thậm chí còn dám giết người của chúng ta, đến bây giờ, vẫn còn thiếu rất nhiều người.”

“Haiz!”

Viên Hi Thanh lại thở dài, xem ra y thực sự rất buồn bực.

Chính Khí đường?

Chu Giáp khẽ động.

Vụ đảo.

Được đặt tên như vậy là vì hòn đảo này bị sương mù bao phủ quanh năm.

Xung quanh Thạch Thành có hai nơi nổi tiếng với sương mù, Vụ đảo là một trong số đó.

Sương mù dày đặc, gió thổi cũng không tan, giống như mê trận tự nhiên, cộng thêm việc được cao nhân bố trí, đã biến Vụ đảo thành pháo đài kiên cố.

Vụ đảo là một trong tám phân đà của Thiên Thủy trại.

Trong đại sảnh.

“Đà chủ.”

Thuộc hạ vẫy tay, sai người khiêng hai cái rương lớn đến, sau khi mở ra, châu báu lấp lánh, Nguyên Thạch được sắp xếp gọn gàng.

“Mấy hôm trước, Hàn gia bị người ta phát hiện ra là đã nhiều lần bao che cho người trốn tránh nghĩa vụ quân sự trong mấy năm gần đây, chuyện này gây ầm ĩ, bọn họ muốn nhờ đà chủ nương tay.”

“Đây là quà cảm ơn!”

“Hàn gia?” Tần Vô Ảnh trầm ngâm:

“Hàn gia mà Hàn Thông đang ở sao?”

“Chính là Hàn gia đó.” Thuộc hạ gật đầu:

“Thực ra, sau lưng mười mấy gia đình giàu có ở Long Xương đường đều không sạch sẽ, chắc là Hàn gia đã đắc tội với người nào đó nên mới bị vạch trần.”

Mỗi lần chiêu mộ binh lính đều sẽ có chuyện lớn, nhỏ xảy ra.

Chuyện này rất bình thường.

Chứa chấp người trốn tránh nghĩa vụ quân sự, chuyện này không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không quá nhỏ, cần xem giải quyết như thế nào.

Làm lớn chuyện, “diệt môn” là chuyện thường, không ít gia tộc bị các thế lực lớn mượn cớ tiêu diệt.

Năm đó, Lôi Bá Thiên diệt Nhiếp gia chính là như vậy.

Còn về chuyện nhỏ, cũng chỉ là một câu nói mà thôi.

Triều đình bây giờ suy yếu, quyền lực bị các thế lực lớn chia cắt, nếu như Thiên Thủy trại lên tiếng, mọi người đều sẽ nể mặt.

“Mấy năm nay, Hàn gia cũng rất biết điều, lần này, coi như…”

“Báo!”

Một tiếng hét kinh hãi, gấp gáp, cắt ngang lời Tần Vô Ảnh, sau đó, một người vội vàng chạy vào đại sảnh, quỳ xuống, khóc lóc:

“Phó đà chủ, đã bị người ta hại chết rồi!”

“Cái gì?”

“Rắc!”

Chiếc ghế dưới người Tần Vô Ảnh đột nhiên vỡ vụn, thân hình ông ta hóa thành một tia sáng, xuất hiện trước mặt người đang quỳ.

Tần Vô Ảnh túm lấy người đó, nhấc bổng lên:

“Ngươi nói cái gì?”

Nguyên Lực mất kiểm soát, khiến cho tiếng quát của Tần Vô Ảnh như sấm sét, làm cho tên thuộc hạ này thất khiếu chảy máu.

“Đà chủ!”

Lúc này, lại có một người từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt hoảng hốt:

“Phó đà chủ đã bị người ta ám sát trên đường áp giải người trốn tránh nghĩa vụ quân sự trở về, bỏ mạng, thuyền rồng cũng bị hủy, người trốn tránh nghĩa vụ quân sự chạy tứ tán.”

Không gian trở nên yên tĩnh.

Một luồng áp lực vô hình lan ra trong đại sảnh.

“Rầm!”

Tần Vô Ảnh nắm tay, Hắc Thiết chi lực bùng nổ, tên thuộc hạ đang bị ông ta nắm trong tay lập tức biến thành sương máu.

“Xoạt…”

Tất cả mọi người trong đại sảnh đồng loạt quỳ xuống, run rẩy.

Lâm Miểu nuốt nước bọt, thầm may mắn trong lòng, may mà gã ta đã để cho tên thuộc hạ kia đi báo cáo, nếu không, người chết sẽ là gã ta.

“Ai đã làm?”

Giọng nói Tần Vô Ảnh tràn đầy lửa giận.

“Chính Khí đường!”

Lâm Miểu quỳ rạp xuống đất:

“Chắc là Chính Khí đường.”

Sau đó, Lâm Miểu kể lại tất cả tin tức, cuối cùng còn nhấn mạnh, lúc phó đà chủ Tần Vinh bị ám sát, Chính Khí đường đang cứu người.

Không!

Là thả người trốn tránh nghĩa vụ quân sự!

Chống đối chính sách của triều đình!

“Chính Khí đường!”

Tần Vô Ảnh nghiến răng, mặt đất cứng rắn dưới chân ông ta lặng lẽ nứt toác, từng vết nứt lan ra xung quanh:

“Tốt!”

“Tốt lắm!”

“Có tin tức gì về Chính Khí đường không?”

“Cái này…” Lâm Miểu tái mặt, do dự một chút, nhìn thấy sắc mặt Tần Vô Ảnh liền vội vàng nói:

“Có một thanh niên tên là Quách Bình, chuyên đi bênh vực kẻ yếu, theo như tin tức mà chúng ta thu thập được, có lẽ gã ta có chút liên quan đến Chính Khí đường.”

“Điều tra!” Tần Vô Ảnh nghiến răng:

“Điều tra kỹ cho ta, tra ra kẻ đứng sau, ta muốn bọn chúng phải trả giá, để an ủi vong hồn con trai ta.”

“Vâng.”

Lâm Miểu đáp.

“Còn có…” Tần Vô Ảnh nói tiếp:

“Chu Giáp, cũng dạy cho hắn một bài học.”

“Chu Giáp?” Lâm Miểu ngẩng đầu lên:

“Người này là đệ tử Kim Hoàng chi mạch, hơn nữa, cũng không…”

“Nếu như không phải do hắn làm con trai ta bị thương, chỉ dựa vào một tên bát phẩm giỏi kiếm thuật, làm sao có thể giết được con trai ta?” Tần Vô Ảnh gầm lên giận dữ:

“Cút!”

“Vâng, vâng.” Lâm Miểu liên tục đáp:

“Thuộc hạ cáo lui.”

Đại sảnh…

Đột nhiên yên tĩnh trở lại.

“Ngươi còn đứng đó làm gì?” Tần Vô Ảnh đang chìm trong đau khổ, nhìn thấy trong đại sảnh còn có người liền quát lớn.

“Đà chủ.”

Người đó run rẩy, nhỏ giọng nói:

“Chuyện của Hàn gia, ngài vẫn chưa phân phó.”

0.46095 sec| 2412.461 kb